Một vài người[Em]khi đã yêu rất yêu,
Dành trọn hết phút[C]giây,
Luôn muốn biết anh ở[D]đâu,
Làm chi mỗi khi gọi[G]phone không nghe.
Dần dần bao[Em]nhiêu nghĩ suy vẩn vơ,
Bồn chồn lắm lúc[C]đau,
Đêm đến cứ trôi vào[D]tim,
Lại một lần nữa khơi lên đôi[Em]lời ghen tuông.
Có[Em]ai, muốn ghen, mang bao[C]nhiêu đa nghi vào tim.
Vách[B]ngăn, mãi xa, lấp chôn[Em]đi vô tư hồn nhiên.
Tất[Em]nhiên, nóng lên, đã có[C]lúc em không là em.
Đến[B]khi, đã mất nhau, giá như khi xưa[Em]anh đừng như thế.
Điều gì làm[Em]đôi mi cay làm em loay hoay,
Dường như muốn[C]nói anh không ở đây.
Mãi đến lúc[D]chia tay xa nhau giận hờn,
Em như đang nhận[G]ra cô đơn.
Chỉ cúi mặt[Em]xuống cố nhớ lần đó đã lỡ,
Em bước[C]đi không nhìn thấy.
Hãy cố hiểu[D]cho em lúc ấy hoang mang,
Thế nên không làm[Em]khác được gì.